Phim mở đầu bằng khung cảnh đậm chất Việt Nam, bối cảnh là đầm sen xanh, được quay bằng ống kính dài có nhịp độ chậm. Máy ảnh lướt trên lớp lá mỏng dính đầy nước trong tông màu xanh này, nhẹ nhàng vuốt ve bông sen trắng đang vươn lên, rồi lùi lại và mở ra một ngôi nhà cổ tối. lý lịch. Ca khúc quen thuộc “dưới tà áo dài sen…” vang lên khiến khán giả như được thực sự chìm vào không gian tĩnh lặng và linh thiêng của đất Việt xưa.
“Four Seasons” đã giành được ba giải thưởng lớn tại Việt Nam. Liên hoan phim độc lập Sundance 1999.
Không có cốt truyện hấp dẫn hay đội hình toàn sao như trào lưu “mì ăn liền” đang thịnh hành thời này. “Three Seasons” kể cho khán giả một câu chuyện giản dị và kể về một phần cuộc sống , Góc khuất của đô thị Việt Nam đang trong giai đoạn đầu đổi mới.
Đây là câu chuyện về một người đàn ông “bỏ xác” nhiều năm vì bạo bệnh, một ngày nọ trong căn nhà cũ kỹ, xa cách mọi người. Cô là một cô gái bán sen thuần khiết hay một cô gái điếm nghèo, theo đuổi những giá trị xã hội hào nhoáng. Họ là những người đi xe đạp, những đứa trẻ lang thang trong khu ổ chuột, bối rối trước ánh đèn nhấp nháy của thành phố. Hoặc người nước ngoài để cứu vãn những điều bất hạnh của quá khứ.
Mỗi nhân vật là một kiểu đời, với những số phận khác nhau lặng lẽ và không ngừng thở giữa Sài Gòn hoa lệ, thăng tiến cùng thời đại. Có cả những người thuần khiết, như một bài thơ trên trang giấy trắng, và những người bị vấy bẩn bởi bụi đời. Cũng giống như mặt bằng táo bạo của khách sạn, những bậc thang tối tăm và sang trọng, ngay cả đêm oi bức và mưa lớn liên tục, đây là một thế giới tối tăm và bẩn thỉu. -Nhưng trong suy nghĩ của đạo diễn đày ải Tony Bùi, Sài Gòn không chỉ có hai mùa mưa khó khăn. Mùa thứ ba của bộ phim mà anh chia sẻ cũng là một mùa tràn đầy hy vọng. Đó là mùa của con người không trọn vẹn này, luôn mơ được khoác trên mình người con gái mang nét cương của đất nước này, mơ bên chợ nổi, tuổi thơ mơ ước mơ về những anh hùng trong phim, hay hoa phượng. Những giấc mơ đỏ thắm. Giấc mơ trinh nguyên.
Với hai gam màu cực đối lập, đen (ngõ tối, nhà cửa …) và trắng (hoa sen, Thanh Đảo …), bộ phim này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả thời đại. Sự thay đổi của hình ảnh xã hội Việt Nam. Ở đó, từ chiếc áo mưa rách nát của người bán hàng rong đến đôi bàn tay vụng về của người phụ nữ, anh đã dùng những chất liệu mỏng manh để kéo ra những chất liệu giống như thật, rồi dùng bông sen tội nghiệp kéo giọt mồ hôi trên trán người đạp xe tội nghiệp. Cái kiểu chạng vạng, nửa truyền thống, nửa hiện đại, nửa đất, nửa cao này của Sài Gòn mới xuất hiện.
Ngọc Hiệp, “cô gái xấu xí” trong phim Ba mùa vừa qua .- Bên chiến tuyến mong manh, một cô gái điếm là một điển hình trong một xã hội đang trải qua nhiều biến động dữ dội. Cô sống trong một con hẻm nhỏ, bề bộn nhưng vẫn mơ về một thế giới với những khách sạn sang trọng và đắt tiền. Cô đã ngửi cuộc đời mình bằng “mùi tiền”, với ước mơ một ngày nào đó sẽ thoát khỏi kiếp sống xô bồ.
Nhân vật bên kia là lính Pháp và chuyến đi này. Quay lại tìm cô gái thất lạc năm xưa. Những vết thương và lỗi lầm vẫn ám ảnh anh trong suốt cuộc chiến. Anh ngồi trên vỉa hè mỗi ngày, nhìn vào một ngôi nhà bên đường, chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra. Nhưng khi điều kỳ diệu xảy ra, người con gái anh đã mất năm xưa ngồi trước mặt anh, năm nào đường nét của một người phụ nữ Việt Nam in trên hình bóng, anh bắt đầu khóc. Họ đứng dưới cùng một bầu trời và hít thở cùng một bầu không khí, họ đều tìm kiếm sự thoải mái, hy vọng hoặc ước mơ từ những vị trí, hoàn cảnh và con người khác nhau. Tiếp tục sống sau bao vết sẹo, số phận và sai lầm. Những người này vẫn đang tắm lặng lẽ trong một cuộc sống luôn hiệu quả.
Ở một góc nhìn khác, khán giả có thể dễ dàng nhận thấy những hình khối và màu sắc đậm đà bản sắc Việt qua ngôn ngữ. Ngôn ngữ điện ảnh của Tony Bùi tinh tế và xúc động. Hệ thống biểu tượng thống nhất (Hoa sen, áo dài, bà ba, ngôi nhà cổ) hay những hình ảnh Việt Nam, như xe đạp, gánh hàng rong trên vỉa hè … giúp những ngôi nhà có hình ảnh nổi bật trong tâm trí: – – Như Trần Cũng giống như Anh Hùng, Tony Bùi là một đạo diễn Việt Nam lưu vong từ khi mới ra mắt. Vì vậy, ngoài chất liệu hiện thực, các tác phẩm điện ảnh còn có thể sử dụngĐược xây dựng bằng những hình ảnh lấy lại ký ức của chính mỗi tác giả về ngôi nhà của mình.
Người xem sẽ nghiện khung hình tĩnh, không gian và thời gian đóng băng như những ô cửa sổ đầy màu sắc. Màu xanh được bắt trong đám hỏi, thiếu nữ nằm trên đầm trên con thuyền bồng bềnh trên đài sen xanh hay tà áo dài trắng bồng bềnh trên những bông hoa đỏ.
Cảnh đẹp và lãng mạn nhất trong phim “Ba Mùa”.
Nhưng trong tất cả những cảnh quay không chê vào đâu được, cảnh một cô gái điếm lộ mặt sau cuộc đời mình đã khiến khán giả run lên bần bật. Tò mò. Tony Bùi đã sử dụng góc quay cận cảnh, nhịp phim chậm rãi, lướt máy quay qua tấm lưng trần của cô gái điếm, và chỉ rõ từng giọt mồ hôi mang lại nỗi buồn sâu thẳm cho thân hình “sần sùi”. Mưa chảy đời thường “. Những hình ảnh oi bức được khắc họa tỉ mỉ trên màn ảnh, từng hành động là những khoảnh khắc gây xúc động mạnh trong toàn bộ phim.
Chắc hẳn nhiều người sẽ nghĩ ngay đến mùi đu đủ xanh, đứng hè, thậm chí là Chen Các tài xế của An Xiong, họ đều nhìn vào cách xử lý khung hình và bộ lọc màu gần như hoàn hảo, và không chỉ phủ nhận Pei Donghui, mà còn ảnh hưởng của các đạo diễn Việt Nam truyền từ đời này sang đời khác đối với phong cách phim.
Nhưng quan trọng nhất Tuy nhiên, “Ba mùa” có thể nói là bài thơ về vẻ đẹp tâm hồn người Việt Nam rõ nét hơn bao giờ hết, sự kết tinh này không chỉ là việc chọn biểu tượng, vay mượn tiền của người hay thấm nhuần tiếng Việt trong hầu hết các trường hợp. Tiếp theo, nó phụ thuộc vào cảm xúc và cách nghĩ của những người con bị đày ải .—— Như một bài thơ hay, trích từ bài ca dao yêu dấu của dân tộc, trên đó có viết một đóa hoa thanh khiết “Mặc đẹp như hoa sen”, Ba mùa này đạo diễn Tony Bùi sẽ gợi lại cho bạn một mùa tràn đầy hi vọng, đó là mùa ta bay “Một ngày ta mơ xuân ta sẽ rời xa ngôi chùa này…” .- — Anh Mai