Được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của Irène Némirovsky, bộ phim đưa khán giả trở lại cảnh chiếc máy bay của Đức Quốc xã những năm 1940 lượn trên Paris ngày nào, gieo bom và sương khói. Nỗi kinh hoàng của cư dân thành phố. Trong khung cảnh hỗn loạn này, đạo diễn Saul Dibb (Saul Dibb) kể về một câu chuyện tình đẹp nhưng vô kỷ luật giữa hai con người cùng chiến tuyến.
Áp phích của bộ phim “Suite Francaise”.
Câu chuyện này bắt đầu khi những người lính Đức xâm lược một thị trấn nhỏ ở Bush (Pháp) và bất ngờ đảo lộn mọi thứ vốn yên bình ở đây. Nhân vật chính là Lucille (Michelle Williams), một cô gái trẻ bất mãn với mẹ kế, bà Angelil (Christine Scott Thomas) -một chủ đất giàu có. Chồng của Lucille – người mới chỉ gặp chồng hai lần trước khi kết hôn – đã đi lính được ba năm, nhưng vẫn chưa biết sống chết.
Hành động đầu tiên của Lucille là đòi tiền thuê nhà với người thuê nhà là mẹ kế của cô. Đối mặt với cuộc sống bình thường hiện tại, cô không hài lòng. Nếu như bà Angelier luôn tỏ ra là người thuộc tầng lớp thượng lưu thì Lucille lại “ghét cay ghét đắng”. Nếu không có Bruno von Falk (Matthias Schoenaerts), cuộc sống sẽ tồi tệ đến mức cô biết đâu là tình yêu đích thực. – Ngược lại, Bruno là chỉ huy của Đức. Theo lệnh của cấp trên, khi lính Đức đóng quân trong thành phố, ông tạm thời đến Angielier sinh sống. Vì tính cách khắc nghiệt, bà Angelier không cho phép mình nói chuyện với vợ và những người lính Đức đẹp trai. Điều này đã tạo thành bức tường vô hình ngăn cách hai người trong suốt 3 tháng, dù Lucille vẫn “đọc” được tâm trạng của Bruno qua cây đàn piano mà anh chơi hàng đêm.
Một ngày nọ, Bruno de Sidante d’décédantd mở lòng với một phụ nữ Pháp, Lucille có cơ hội hiểu rõ hơn về người đàn ông này. Hóa ra không phải tất cả những người lính Đức đều xấu xa như cô nghĩ mà ngược lại, cảnh ngộ của Bruno có rất nhiều thiện cảm với cô. Vốn xuất thân từ nhạc sĩ, sau khi kết hôn anh phải nhập ngũ. Điều đáng ngạc nhiên là cô ấy đã nghe bản giao hưởng của mình hàng đêm.
Hai nhân vật chính của phim, Lucille và Bruno. Mối quan hệ duy nhất giữa hai người có quốc tịch khác nhau. Tình yêu của họ cũng âm thầm, nở hoa âm thầm trong sự ngăn cấm của gia đình và đất nước. Trước khi sợ bị phát hiện, cái nhìn đau lòng, những cuộc gặp gỡ bí mật và nụ hôn vội vàng đã tạo nên một câu chuyện tình yêu bị kìm nén. Còn ai dám nhận chuyện tình này khi hai nước đụng độ, huống hồ cả hai đều đã có gia đình. Có đáng để bạn phản bội đất nước và phẩm giá của mình để đi theo một thứ tưởng tượng lãng mạn không? Vấn đề này luôn đeo bám Lucille, khiến cô như một con cá bị mắc kẹt giữa hai dòng nước.
Vai Lucille đánh dấu sự trở lại của Michelle Williams sau một thời gian vắng bóng, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm. hoàn tác. Làm thất vọng công chúng Nếu đạo diễn đưa kịch tính của vai diễn này tiến thêm một bước nữa thì Michelle sẽ là ứng cử viên sáng giá cho giải thưởng trong nửa cuối năm ngoái. Cô đã rất xuất sắc trong các bộ phim như “Blue Valentine” và “Meek’s Cutoff”, nhưng vẫn bị kìm hãm trong bộ phim Pháp. Tuy có vài câu thoại nhưng chỉ là cảnh Bruno giương súng giết một người, Matthias Schoenaerts đã hé lộ toàn bộ tính cách của nhân vật này. . Dù chỉ đóng vai phụ trong thời gian gần đây, nữ diễn viên gạo cội luôn biết cách để vai diễn của mình tỏa sáng – Michelle Williams trở lại màn ảnh với một vai diễn đầy cảm xúc. –Suite Française là một cuốn tiểu thuyết tự truyện của Irene Némirovsky, được Đức Quốc xã bí mật viết ngay trước khi xảy ra vụ thảm sát Auschwitz năm 1942-ở tuổi 39. Lúc đầu, cô định viết năm cuốn sách, nhưng chỉ dừng lại ở vị trí thứ hai. Mãi đến khi cô con gái 60 tuổi phát hiện ra bản thảo viết tay của mẹ, câu chuyện vẫn chưa thể quên. Năm 2004, cuốn sách được phát hành rộng rãi và nhanh chóng trở thành sách bán chạy. Phải mất hơn 10 năm, câu chuyện này mới thu hút được khán giả đến rạp.
Đạo diễn Saul Dibb (Saul Dibb) và biên kịch Matt Charman (Matt Charman) đồng xử lý câu chuyện của Irene, nội dung hay và hay.n là lãng mạn hơn chiến tranh. Không giống như những bộ phim chiến tranh khác, Dibb điều chỉnh bối cảnh chiến tranh kỳ lạ và đáng sợ, để khán giả có thể đắm chìm trong tình yêu dành cho hai nhân vật chính. Trong phim, ranh giới giữa người dân Đức và Pháp dường như bị xóa nhòa, không có “tốt và xấu”, nhưng ai cũng không hoàn hảo và phải chịu chung nỗi đau. Vẫn có những tình tiết khó tránh khỏi trong vụ đánh bom, nhưng đây không phải là để lên án Đức quốc xã, mà là để lấy câu chuyện tình yêu trong phim làm nền. ‘Irène Némirovsky từng được Le Monde mệnh danh là “kiệt tác bị lãng quên” vì nhận thức nhân văn sâu sắc và góc nhìn độc đáo. Đồng thời, đạo diễn Saul Dibb (Saul Dibb) cũng chỉ muốn đưa những câu chuyện tình yêu đến gần hơn với khán giả hiện đại. Tự truyện và tiểu thuyết dang dở khiến bộ phim trở nên chân thực và đầy cảm xúc. Những hình ảnh nhân hậu được chụp bằng máy ảnh 35mm giữa tiếng đàn piano trầm buồn đã tạo nên một câu chuyện tình đẹp, và cuối cùng để lại nhiều dư vị cho người xem.
SơnPhước